Thời đó, xóm tôi có rất nhiều ông bà già am hiểu chữ nghĩa. Ngay bên cạnh nhà tôi, bà Bảy là bậc nhất. Ở cuối xóm, ông Út lại là số một. Hồi còn con nít, tôi chỉ thấy ông Út, bà Bảy là nhất. Họ là thần tượng của tôi. Tôi mê họ như ba mẹ tôi mê nghệ sĩ.
Chiếc áo dài màu đầu tiên má may cho Thụy vào sinh nhật lần thứ mười sáu nầy là chiếc áo lụa vàng, cổ lá sen cách điệu với đôi tà tha thướt chấm gót chân...
Đó là tấm thiệp chúc tết lần đầu tiên tôi nhận được trong đời. Buổi sớm ấy tới lớp, trời lạnh vô cùng. Lạnh tới nỗi mặc cái áo ấm dày cợp mà tôi vẫn thấy cái buốt như từng mũi kim châm vô da thịt, bàn tay cầm viết cứ run lẩy bẩy...
Nếu không quá gầy thì hẳn là cô bé rất xinh. Đó là ấn tượng đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô bé...
Chồng đi học ngoài Hà Nội. Sinh con bốn tháng, Thắm phải đi làm. Bé còn nhỏ nên cô nhờ mẹ mình lên trông chừng. Tám Mỹ gốc nông dân, tính tình chất phác “ăn to, nói lớn”. Căn nhà trọ chừng bốn chục mét vuông, lại chung vách nên Thắm thường nhắc mẹ giảm “âm thanh”. Trong nhà tù túng, Tám Mỹ thường bồng cháu đứng ngoài cửa.